Phong Linh Cung

4usiy835hu1sbcidazpnwhtqv

Xin chào tạm biệt Chu Tử Thư, xin chào tạm biệt A Nhứ của tôi.

A Nhứ của A Triết là một A Nhứ được phủ đầy 3000 lớp bụi, để mọi người từ từ khám phá.

Anh ấy cũng giống như một chai rượu được ủ lâu năm, càng uống càng thêm mạnh mẽ, càng uống càng say.

Một người A Nhứ đã trải qua quá nhiều sai lầm trong cuộc sống, và tự tàn nhẫn với bản thân cũng như người khác. Anh ta đã trải qua nhiều mất mát và đau thương. Anh ta hận bản thân vì sự tàn nhẫn của mình và cảm thấy oan trái suốt đời, để rồi chỉ còn lại 81 người trong Tứ Quý Sơn Trang. Anh ta nhìn thấy từng người rời xa mình, và chính anh ta đã phá hủy Tứ Quý Sơn Trang mà anh ta từng tận tâm dành cho nó.

Và một người phụ nữ tái kiến Ôn Khách Hành. Người phụ nữ đó luôn chọn cách im lặng, nhẫn nhịn và chịu đựng dù có phải chịu ngàn vạn tổn thương. Người phụ nữ đó như lấy đi hết sự dịu dàng của cả thiên hạ. Người phụ nữ đó có thể thấu hiểu Ôn Khách Hành đến mức đó. Người phụ nữ đó luôn bao dung cho Ôn Khách Hành, vì Ôn Khách Hành mà lo nghĩ, vì Ôn Khách Hành mà chịu đựng. Người phụ nữ đó chỉ muốn “đem sương tuyết cả đời cùng quân nấu rượu pha trà.”

Chào tạm biệt Ôn Khách Hành, chào tạm biệt người già Ôn của tôi.

Người già Ôn của ông Cung là một người đã trải qua nhiều khó khăn, sai sót và mong muốn niềm vui.

Khi y đang tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, mỗi ngày vui đùa và phá phách, lòng tham của con người đã lấy đi tất cả từ y. Dù y nghĩ rằng cuộc sống sẽ ổn định hơn, có một nơi dừng chân, cha mẹ, sư phụ và sư huynh ở bên cạnh, nhưng đó cũng là lúc y mất hết. Mọi người đều nói rằng lão Ôn điên, nhưng làm sao lão không điên khi trong một khoảnh khắc, y đã bước chân vào địa ngục.

Có lẽ cuộc sống của y đã trải qua quá nhiều biến cố và thất vọng. Khi muốn thư giãn, y không thể làm điều đó. Khi muốn rèn luyện, không ai chỉ dạy y. Những thứ y muốn sở hữu không thể có, và y không kịp giữ những người mình muốn giữ.

Tuy nhiên, may mắn đã đến với Y khi cuối cùng Y đã tìm thấy ánh sáng trong cuộc sống của mình. Một người dễ thương và thích dựa dẫm vào A Nhứ. Một người chỉ tồn tại trước A Nhứ của Y. Một người chỉ mong muốn trở lại thế gian, sống một cuộc sống bình thường, bên cạnh người quan trọng nhất của Y.

4jsef4l2yhnegvpflanjdikku

Chào tạm biệt Sơn Hà Lệnh.

Trong tháng ba năm này, tôi đã gặp gỡ mọi người. Rất may mắn là tôi đã cùng mọi người trải qua những ngày đẹp nhất của mùa xuân này. Chúng tôi đã cùng cười, cùng khóc và cuối cùng làm thỏa lòng với sự hài lòng của mọi người. Cuộc sống đầy tiếc nuối và không thể thay đổi, vì vậy chúng ta hãy chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra. Tôi xin cảm ơn mọi người vì đã mang đến cho tôi một kỷ niệm Sơn Hà Lệnh trọn vẹn như thế.

Chào tạm biệt những ngày tháng ba tươi đẹp và êm ái như thế.

Mọi niềm vui đều sẽ kết thúc, mọi cuộc gặp gỡ đều sẽ kết thúc bằng sự chia ly.

Ở một thế giới khác, A Nhứ và lão Ôn thường xuyên thưởng thức cảnh tuyết, thực hành võ thuật, thưởng thức trà. Thành Lĩnh và tất cả mọi người tiếp tục xây dựng cuộc sống hạnh phúc. A Tương và Úy Ninh luôn bên nhau, cùng thưởng thức món canh Mạnh Bà và vui vẻ trải qua những giai đoạn lớn lên.

Mong rằng Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành và Sơn Hà Lệnh sẽ mãi còn trong góc ký ức của chúng ta. Để gợi nhớ niềm vui và làm dịu lòng.

“Thiên nữ xinh đẹp.

Vô căn khách.

Điều đó không quan trọng.

Ngồi xem cảnh vật trên vách núi.

22.02.2021-23.03.2021.

Nhìn những đám mây đen đang cuồn cuộn kéo về, lòng tôi không thể không thở dài. “Tại sao lại chọn hôm nay để trở lại trường?”, Lời mẹ nói ban nãy vang vọng. Không có lựa chọn nào khác, ngày mai tôi phải đi, chỉ có ngày hôm nay mới có thể trở lại trường. Tự thanh minh trong lòng, tôi bước dần về phía cánh cổng phụ của trường. Không hiểu vì sao, mỗi khi trở lại trường, tôi không muốn bước qua cánh cổng chính, có lẽ vì cổng phụ này sờn cũ, im lìm, mới thật là cổng của trường tôi. Ngôi trường đã in sâu trong ký ức, nhưng giờ đây trước thời gian, nó trở nên mờ nhạt và vô dụng.

Nói về chuyến thăm trường, thực ra tôi chỉ lang thang quanh nhìn những “tàn tích” còn sót lại. Đây là ngôi trường cấp 2 của tôi, nghe có vẻ buồn cười nhưng với tôi, trường cấp 2 là nơi tôi đã trải qua cả tuổi thơ của mình. Nhưng…Giờ chỉ còn những đống gạch đá đổ nát. Sau khi tốt nghiệp một năm, người ta đã xây dựng một ngôi trường mới lớn hơn, sang trọng hơn và ngôi trường cũ này đã bị bỏ lại, chìm vào quên lãng, chịu sự ăn mòn của thời gian. Các lớp học cũ của tôi đã không còn. Chúng đã bị phá bỏ…Chỉ có cây còng già trước lớp cũ vẫn đứng vững ở đó, như một minh chứng cho tuổi thơ của tôi đã từng tồn tại ở đây.

Chiều mưa thật u ám, khung cảnh như được bao phủ bởi một hiệu ứng mờ nhạt, mang dáng dấp cổ kính. Tựa vào thân cây cong, tôi nhìn xuống khoảng đất trống trước mặt, nơi từng là lớp học của tôi. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để tưởng tượng trí nhớ đưa tôi trở về ngày xưa.

Một giọng nói đột nhiên vang lên, đầy quen thuộc nhưng đánh thức tôi như cú sét giữa bầu trời trong xanh.

“Thầy ơi!” Tiếng tôi lạc đi không biết vì ngạc nhiên quá mức hay quá xúc động. Mắt tôi cố gắng mở rộng để xác nhận rằng không phải là một giấc mơ.

Nhìn kìa! Tại sao lại khóc vậy?” Thầy hỏi với nụ cười. Tôi bật dậy và lau đi nước mắt, không biết mình đã khóc từ lúc nào. Khi tôi đang lúng túng muốn hỏi, thầy lại nói tiếp. “Thôi thì đi vào lớp thôi, ngồi chút đi”. Thầy nói xong rồi đi điềm tĩnh. Tôi đứng như đứng trên mây, không biết đây là thực hay mơ, cái bãi đất trống trước mặt tôi giờ trở thành dãy phòng học cũ ngày xưa. Trong lớp, bốn bóng đèn hình U treo ở bốn góc phòng chiếu sáng rực rỡ. Chính vì cách treo đèn này mà lớp tôi ngày xưa thường bị thầy cô chọc gọi là “cái rạp hát cải lương”. Tôi hít thật sâu một hơi để bình tĩnh và theo thầy bước vào lớp. Điều đặc biệt ở tôi là khả năng chấp nhận mọi thứ, dù nó có điên dại đến đâu.

HOT 👉👉:  Đánh giá về yasuo là gì

Thầy adđê vào lớp và ngồi xuống bàn giáo viên cũ, tôi im lặng nhìn thầy nhẹ nhàng chỉnh lại chậu hoa tàn tạ, bể tan tành được sửa chữa lộn xộn trên bàn. Không hiểu sao tôi thấy buồn cười. Quét mắt xung quanh lớp học, nhìn vào khung cảnh quen thuộc, tôi như người xa xứ sau nhiều năm lưu lạc vừa tìm về được quê hương.

“Đây là mơ hả thầy?” Tôi ngây ngô hỏi, thầy châm điếu thuốc, khẽ rít một hơi rồi chậm chậm trả lời.

“Ai mà biết à!….Tại sao vậy?” Thầy ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy cái mặt tôi tràn đầy sự ngạc nhiên.

Tôi nghĩ rằng thầy sẽ đáp “Tôi không biết con à. Người ta thường nói như vậy, con là chủ xị mà”*” tôi trả lời với nụ cười.

“Lại nói những điều vô lý, đã bao lâu rồi mà không có sự thay đổi nhỉ?”

“Hì, mong muốn thay đổi cũng khó rất nhiều thầy ơi!”.

“Nhìn đứa bé không có dấu hiệu ngạc nhiên, sợ hãi hay khó chấp nhận đấy à?” Thầy nghiêng người và đặt tay lên bàn hỏi.

“E hèm” Tôi vỗ ngực nghiêm túc đáp ” Đây là khả năng chấp nhận của một fan cuồng Harry Potter thầy ạ!”.

“Cô đã kể truyện nhiều lần rồi đấy” Thầy gật đầu cười.

“Tại sao thầy lại ở đây vậy, thầy?” Tôi do dự hỏi, câu hỏi này liên tục đuổi theo tôi trong đầu, nhưng tôi cảm thấy ngại ngùng để nói ra.

Thầy thở ra một vòng khói trắng, không để ý nói: “Dù đã ở đây nửa đời người thì tất nhiên vẫn ở đây, tại sao con lại ở đây?”.

Tôi bị choáng ngợp bởi câu hỏi bất ngờ, đôi tay không còn tự chủ nữa mà cứ nắm chặt. “Tôi không biết nữa thưa thầy…Có lẽ, tôi đã quá hoài niệm về quá khứ, hoặc là tôi đã quá mong muốn quay trở lại đây…Tôi luôn muốn tìm lại những gì đã mất đi…Tôi…”

“Thầy ơi, cho em xem cái này được không?” Thầy nói và bước xuống dãy bàn cuối, nơi mà bàn của tôi đặt ngày xưa. Sau đó, thầy lấy từ học bàn ra một số cuốn sách Itto. Đây là những cuốn truyện mà tôi và bạn thân nhất của tôi đã đọc khi còn học. Chúng tôi luôn đến trường sớm để mượn sách và sau đó ngồi trong lớp đọc chúng, cười nhiều như những đứa trẻ điên. Nhìn lại, tôi bất giác cười rất tươi.

Thầy giáo lại đưa ra một tờ giấy…Là bài kiểm tra môn Lý của tôi, chỉ được 5 điểm! Tôi vẫn nhớ rõ lúc đó tôi đã khóc một cách thê thảm.

Bàn học như chiếc túi của Doremon, chứa đựng những thứ nhỏ nhặt nhưng đầy kỷ niệm của tôi. Thiệp nhỏ “mạo danh con bạn” để tỏ tình với bạn bàn bên, để chọc nhỏ bạn. Tờ giấy nhàu nát viết bài thơ “bất hủ”, tình cờ tìm thấy “Yêu là ỉa trong quần một đống….**”. Cả chiếc lá ớt nhỏ xíu từng được đem ra “nghiên cứu”….Mỗi vật đều mang trong nó một kỷ niệm của tuổi học trò.

“À…Có thứ này lại không thuận tiện đem ra được!” Thầy hắng giọng nói.

“Cái gì thế thầy?” Tôi tò mò hỏi.

“Những “chú khô mực” kia” Thầy cười nhíu mày. Tôi cũng không kìm được tiếng cười khi nhớ lại những buổi “trình diễn thời trang” bên cửa sổ.

“Còn cái này nữa đây.” Thầy trao cho tôi một tấm hình. Đó là bức hình của tôi và hai người bạn thân. Chúng tôi cùng nhóm mặt trước ống kính. Con Hân, lúc đó tóc của nó chưa được duỗi thẳng, vẫn giữ nguyên kiểu tóc xoăn đặc trưng. Tôi đã hầu như quên đi nét mặt đáng yêu này của nó… Còn con Quỳnh, lúc đó mới cắt tóc, trông rất vui vẻ và cười tươi… Nhưng bây giờ, tại sao tôi lại khóc, khóc rất nhiều, như nước mắt vỡ đê trào ra, lòng tôi đau đớn khi hỏi: “Tại sao lại có bức hình này thầy?” Tôi nhớ rõ, chúng tôi chưa bao giờ có một bức hình chung nào cả…

Thầy nháy mắt, nhún vai nói: “Một chút kỹ thuật đặc biệt đó.” Tôi không biết nói gì chỉ có thể ôm tấm hình vào lòng.

Thầy nói nhẹ nhàng, đặt tay lên vai tôi và hỏi: “Bạn có nhận ra không? Tất cả đều ở đây! Kỷ niệm không bao giờ biến mất, nó luôn tồn tại trong chúng ta khi chúng ta nhớ về nó. Đừng tìm kiếm nữa, vì chúng ta đều có trong chính bản thân mình! Hãy về đi!”

Tôi không thể nhịn được nước mắt khi cảnh tượng trước mắt dần mờ đi, tiếng thầy vẫn vang vọng trong tai. “Vì còn những học trò như con, thầy phải ở đây để bảo vệ các con!”

“Thầy…”.

Em đã tỉnh rồi à? Nằm lại đi, em bị thiếu canxi đấy. May mà ông Tư đi ngang qua thấy em ngất chứ không thì…Em có nghe cô nói không vậy.

Tôi bất ngờ tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng “Dạ em nghe mà”. Tôi vội vàng trả lời và cô y tế chỉ nhíu môi rồi đi ra ngoài. Tôi nằm nhìn lên trần nhà, hồi tưởng lại những kỷ niệm vừa qua.

“Nè! Bạn có gì không vậy?” Là bạn tôi, thì ra hôm nay nó cũng trở về thăm trường.

Tôi mỉm cười, nhìn về cây còng trước phòng học xưa, nhẹ nhàng nói.

“Tôi đến thăm bạn ạ!”

Usagi…

avatar-naruto-cute-de-thuong-1.jpg

RENG!!!!

“Ouch! Cực kỳ phiền phức… Ouch… Ai xui!!”

Bực dọc ném đi cái đồng hồ báo thức, lại quên bén cái tay đang bị thương. Đúng là xui xẻo mà.

HOT 👉👉:  Đã gọi là “Dead Game” thì Garena có giỏi “hút máu” cỡ nào cũng phải đầu hàng

Ngồi dậy với sự khó khăn, tôi nhìn qua cửa sổ mờ mịt, qua tấm kính đục và bẩn thỉu, tôi thấy một khung trời u ám. “Lại trời mưa”.

Tôi không thích trời mưa, thực ra tôi cũng không thích trời nắng quá oi bức, nhưng dù sao cũng tốt hơn trời âm u, mờ mịt và ẩm ướt như này! Luôn khiến người ta cảm thấy mệt mỏi và buồn chán. Trời mưa thật khó chịu.

‘Tuy nhiên, chỉ khi trải qua những cơn mưa chúng ta mới nhìn thấy được cầu vồng’.

Nụ cười ấm áp của tên ngốc bỗng xuất hiện trong lòng tôi. Tự nhiên tôi cũng mỉm cười. Đúng thế, nếu cuộc sống tôi như một trận mưa u buồn kéo dài, thì hắn chính là mặt trời sưởi ấm trái tim tôi, mang lại cho tôi niềm vui mãn nguyện.

Cậu ấy…Cái tên dobe đó…..”Ây dà! Chúc mừng sinh nhật cậu, Naruto!”.

Usagi…

naruto_graduates_by_mossarelli

Naruto là một bộ phim anime đầy cảm xúc và sáng tạo.

Tôi luôn nhớ về cậu một cách rõ ràng. Cậu là một đứa trẻ với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh trong và ba vệt râu mèo, rất đáng yêu và trong sáng. Nụ cười của cậu tràn đầy ấm áp như một thiên sứ. Tuy nhiên, thiên sứ đó của tôi cũng có thể trở nên nghịch ngợm và khiến tôi sợ hãi, vì mọi người luôn nghĩ đến cậu đầu tiên khi có chuyện phá phách xảy ra. Hơn nữa, có vẻ như cậu cũng không giỏi học, không thể nào đạt được thành tích tốt. Trong suy nghĩ của tôi, cậu chỉ là một đứa trẻ khao khát sự chú ý của người khác.

Nhưng hình ảnh tôi khắc sâu về cậu lại khác biệt. Nó tràn đầy cảm giác cô đơn và đau thương. Một đứa trẻ đơn độc ngồi trên xích đu, chịu đựng ánh mắt khinh thường, lạnh lùng và sự căm ghét từ những người xung quanh. Họ đề cập đến cậu, chế giễu cậu và tránh xa cậu. Lần cuối tôi nhìn thấy hình ảnh đó là khi cậu 12 tuổi. Cậu đã trải qua cảm giác đó trong bao lâu? Và nó sẽ kéo dài đến bao lâu nữa?

Naruto ơi, bạn có biết không, khi nhìn thấy hình ảnh đơn độc của bạn, tôi đã không thể kìm nổi nước mắt. Một đứa trẻ không chỉ thiếu tình thương từ cha mẹ mà còn phải đối mặt với một thế giới khắc nghiệt, không biết phải kiên cường như thế nào. Bao lần nó đã phải trốn vào một góc để khóc một mình. Bao lần nó đã phải vụt qua những giọt nước mắt của chính mình để mỉm cười. Dù cho tới bây giờ, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Người ta thường nói rằng tuổi thơ được nuôi dưỡng bằng gia đình, nhưng liệu Naruto có được một gia đình không? Tôi tự hỏi tại sao số phận lại tàn nhẫn đến vậy với cậu? Nhưng tôi càng muốn hỏi, làm sao mà cậu có thể vượt qua tất cả như vậy? Chỉ cần một cái nhìn quan tâm, một lời động viên, hoặc một hành động bảo vệ, cậu sẽ cống hiến hết mình cho người đó phải không? Naruto, cậu thực sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Tôi rất biết ơn ngài Đệ tam, vì ngài ấy vẫn chăm sóc cậu từ khi cậu còn rất bé.

Tôi rất biết ơn thầy Iruka, vì sự ấm áp và tình yêu thương dành cho bạn.

Tôi rất biết ơn thầy Jiraiya vì sự bảo vệ, giảng dạy dành cho bạn.

Tôi rất biết ơn thầy Kakashi vì những bài học và tình yêu thương dành cho bạn.

Tôi rất biết ơn Sasuke vì tình đồng đội, sự bảo vệ mà anh ta dành cho tôi.

Và còn rất nhiều cá nhân khác.

Vì đã giúp nụ cười của bạn luôn tươi sáng và rạng ngời như vậy.

Và tôi phải biết ơn bạn, Naruto – nguồn sáng ấm áp của tôi.

Ami YHL.

14358624_604091103096401_9155239907256817298_n

Khi bước vào cấp 3, tôi nhận ra sự hiện diện của nó đã có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của tôi và làm cho tôi tin rằng thế giới này thật tuyệt vời!

Tôi là con của một gia đình lễ giáo và nghiêm khắc, có ông bà nội có công cách mạng và ba mẹ là giáo viên. Từ nhỏ, tôi đã được rèn luyện theo khuôn mẫu kỷ luật quân đội. Tuy nhiên, điều đặc biệt là tôi không phải làm những công việc nặng nhọc, bởi vì tôi là con út trong gia đình và được ưu ái. Tôi đã quen với cuộc sống như thế, trong một gia đình hạnh phúc và yên ấm.

Nhưng sự ấm áp yên bình đó dần thay đổi theo thời gian. Tôi quá mệt mỏi với những lo toan, vất vả cuộc sống, không còn đủ năng lượng. Lớp 10 – một cánh cửa tới một thế giới mới, như một điều gì đó quá xa lạ với tôi. Thế giới xung quanh tôi quá tối tăm và trống rỗng cho đến khi… Tôi biết nó! Nó đã đưa tôi lên và làm cho sự tối tăm, trống rỗng của thế giới ấy bỗng trở nên sáng sủa và lấp đầy những khoảng trống. Và… Hai chúng tôi không biết từ khi nào đã trở thành bạn thân. Tôi đã tìm thấy một người bạn đích thực, tôi cảm thấy hạnh phúc và trọn vẹn, bởi vì tôi không cần lo lắng, tôi đã có một tình bạn mãi mãi trong cuộc sống. Tôi tin rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc!

Thời gian trôi đi, ngày qua ngày, tôi và nó ngày càng thân thiết hơn. Nó hiểu tôi, tôi cũng hiểu nó. Những kỷ niệm tích tụ lên, có niềm vui, có nỗi buồn, thậm chí có những lúc tranh cãi, tức giận. Nó rất chín chắn, không thích những trò đùa ngốc nghếch. Còn tôi thì khác, vẫn còn trẻ con, thích trêu chọc, làm nó tức giận. Nhưng không, không phải tức giận, chỉ là dừng lại, liếc nhìn và cười nhẹ nhàng. Thật khó hiểu làm sao chúng tôi lại thân nhau như vậy!

Nó đã dẫn tôi qua những thời điểm khó khăn của cuộc sống, khi buồn và trong những lúc bối rối.

Một năm trôi qua và tôi đã đến tuổi 16, thời kỳ đẹp nhất trong cuộc đời. Trong quá trình đó, chúng tôi dần nhìn nhận nhau như anh em. Tôi mạnh mẽ và trở thành người anh cả, trong khi nó lại ngược lại. Gia đình tôi đối mặt với một biến cố đáng sợ. Tôi thật sự suy sụp. Đây là lần đầu tiên tôi phải chịu đựng nỗi đau như thế. Tôi đã khóc! Khóc trước mặt cả lớp và trước mặt nó. Rồi nó lại là người đầu tiên gửi cho tôi một tin nhắn nhỏ: “Bạn có sao không?”. Dù ngắn gọn, nhưng tin nhắn đó đã cứu sống tôi lần nữa!

HOT 👉👉:  Cách Hack Đột Kích (CF) Thành Công Không Bị Khóa Nick

Lúc này, tôi không biết phải làm gì, chỉ còn một con đường duy nhất để thoát ra. Nó luôn bên cạnh tôi, dành hàng giờ để thuyết phục rằng cánh cửa cuộc đời vẫn chưa đóng lại với tôi, và đang đợi tôi mở ra. Nghĩ về nó, những ý nghĩ của nó làm sáng lên những ngày tháng cô đơn. Nó luôn ở đó, với nụ cười và niềm vui, sẵn sàng chia sẻ tình cảm. Nó khiến tôi mỉm cười ngay cả khi tôi buồn nhất. Nó là người thân nhất tôi từng có. Tôi không thể nói gì, không thể diễn tả được. Nó là người duy nhất tôi tin tưởng, chia sẻ những bí mật mà ngay cả ba mẹ tôi cũng không biết. Thỉnh thoảng, chúng tôi trò chuyện suốt đêm, không ngừng lại. Thỉnh thoảng, chúng tôi giúp nhau giải quyết những bài toán nhỏ, kể cho nhau nghe những câu chuyện nhỏ nhặt nhất. Và thỉnh thoảng, hai chúng tôi lại cùng khóc trong đêm tối, vì chúng tôi hiểu hoàn cảnh của nhau và có cảm giác như thế là đủ…

Và rồi, tôi ngẹn ngào nhận ra, tôi đã yêu nó, yêu nó từ những ngày đầu tiên gặp mặt. Đúng vậy!

Ngày ấy còn mãi trong ký ức tôi, khi tôi quyết định tiết lộ sự thật. Tôi đã giữ trong lòng suy nghĩ đó được hai năm. Hai năm tràn đầy niềm vui và cả nỗi đau, hai năm dành cho những cảm xúc mà tôi trao đầy âm thầm, nhìn theo từng bước chân và chăm sóc bằng tình yêu thương tận hưởng!

Cuối mùa hạ, có lẽ đó là khởi đầu và cũng là kết thúc. Tôi thực sự không thể hiểu rõ bản thân đang làm gì. Tôi phải chịu trách nhiệm với nó, vì một tình yêu mà xã hội không chấp nhận, mà bị lên án và tôi đã đánh mất nó, cùng với tình bạn mà tôi từng nghĩ sẽ còn mãi mãi…

Thu sang và chỉ còn chưa đầy sáu tháng nữa là cuộc sống học sinh của tôi sẽ kết thúc. Dẫu vậy, ánh mắt, nụ cười và giọng nói quen thuộc vẫn còn, nhưng sao giờ đây lại trở nên xa lạ đến thế. Đã hơn hai tháng trôi qua và tôi không hiểu tại sao chúng tôi lại có khoảng cách lớn như vậy. Quãng thời gian vừa qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra và tôi biết rằng tôi đã mắc nhiều sai lầm, lần này đến lần khác. Tôi đã cố gắng thay đổi nhưng làm thế nào để không còn như vậy nữa? Liệu tôi nên tiếp tục níu giữ hay để nó tự do và có cuộc sống riêng của mình? Có phải tất cả chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ngọt ngào? Tôi đã bị chìm sâu trong giấc mơ đó và tôi không thể trốn thoát được bao lâu nữa. Rồi tôi nhận ra rằng nó đã không còn coi tôi là bạn. Nó thực sự đã quên tôi. Có lẽ nó đã xóa tên tôi trong trí nhớ? Tất cả đã trở thành những kỷ niệm.

Tôi hiện tại cần một bờ vai để dựa vào và khóc, hoặc chỉ cần một tin nhắn nhỏ từ ai đó quan tâm khi mặt trời mới mọc. Quá khứ hạnh phúc của tôi chỉ còn trong ký ức xa xôi của chúng ta. Nó đã thay đổi rất nhiều và không còn cho tôi cơ hội nữa. Nó không tin tôi như trước đây… Không phải vì nó không thể tha thứ cho tôi, mà vì mọi thứ không thể trở về như ngày xưa. Nó muốn dừng lại với tất cả những lý do mà nó đã nói với tôi.

Cuộc sống của tôi bị áp đảo bởi những giọt nước mắt đắng cay. Tôi không biết cách cười nữa, có lẽ chỉ cười trong nước mắt. Tôi đã khóc rất nhiều và thức trắng nhiều đêm, chỉ vì một câu nói đó: “Hãy im đi!”.

Còn gì khác không?

Nó thực sự tuyệt vời như vậy à?

Thực tế là nó không muốn đối diện với tôi nữa, dù chỉ một lần. Tôi không muốn điều đó xảy ra, liệu hai năm chúng ta đã đủ để nó tha thứ cho tôi một lần nữa hay không?

Tôi phải làm gì để giải quyết tình huống này?

Tôi hối hận rất nhiều!

Tất cả mọi sự xảy ra đều bắt nguồn từ tôi, từ tính cách trẻ con, cứng đầu của tôi và cái “lạnh” bên trong. Tôi rất ghét bản thân. Nếu nó không tha thứ cho tôi, tôi không muốn sống nữa.

Ba nó mất sớm, nó đã phải tự sống từ khi còn nhỏ. Có lẽ vì vậy mà nó trở nên “lạnh” đến thế. Nó thật lạnh lùng, không cần ai quan tâm, không ai hiểu nó. Trừ khi nó mở lòng. Và tôi biết, tôi là một trong số ít, hoặc có thể là duy nhất. Nó luôn cười nhiều, nhưng điều đó chứng tỏ có gì đó không ổn. Nó giỏi che giấu cảm xúc, thậm chí tôi cũng bị lừa. Nhưng bi kịch liên tiếp xảy ra. Trong tôi, chỉ còn thể xác mà linh hồn đã bay về nơi xa xôi. Tôi trở nên điên dại. Dần dần, khóc trở thành một thói quen và một sở thích kỳ lạ.

Weifeng.

fanfiction-harry-potter-meu-doce-veela-2477220,150920140630

Sảnh chính đường ồn ào, đông đúc.

Ánh mắt của nhiều người như những chiếc dao đang nhắm về phía Harry, nhưng anh ta không quan tâm đến những điều đó. Anh ta đang cố gắng lấy lại sức sau cơn đau bao tử mà anh ta đã trải qua suốt cả ngày hôm qua. Ron nhăn mặt.

“Ối dồi ôi! Harry, Bồ giống như đã ba năm chưa được ăn uống gì! Nhưng thôi….”

“Viện này là gì?” – Harry tò mò hỏi.

Ron gần tai Harry nói low voice:

“Quan hệ với Malfoy đã xảy ra sự việc gì à?”

HOT 👉👉:  Tất cả Code Tam Quốc Ca Ca Soha Game mới nhất 2023 có quà khủng

PHỤT!!! Tất cả thịt nướng, cá viên chiên bắn ra ngoài với tốc độ vượt âm. Harry hoảng sợ.

“Ồ..Ồ..Bạn…Bạn nói cái gì vậy? Sự việc gì là sự việc gì chớ?”.

Ron nhún vai:.

“Ai biết! Mình nghe nói là bồ bị thằng Malfoy “thịt” rồi.”

“Hả? Trường Hogwarts ai đồn?”-Harry hoảng sợ, hét lên.

Cả hành lang, hàng trăm con mắt ngạc nhiên nhìn Harry. “A…À..Xin lỗi! Xin lỗi không có gì!”.

Mọi người cười xong tiếp tục công việc của mình, Ron kéo Harry ngồi xuống ghế với vẻ mặt bất ngờ.

“Bạn đang làm gì vậy? Bạn có bị mất trí rồi sao?”. Ron nhăn mặt. “Phản ứng quá đáng! Hay có vấn đề về tâm lý sao?”.

Harry gắn cổ lên tranh cãi…Nghịch đảo.

“Không có chuyện đó! Chỉ là mình không thích họ nói những điều vô lý thôi”.

Ron gật đầu, đang nhét miếng bánh mì vào miệng.

BỐP!-Ặc!…Hermione vừa tới đập một phát vào lưng Ron làm nó mắc nghẹn. Harry cuống cuồng tống ly nước sang cho nó.

Hermione thông minh và sắc sảo.

“Xin lỗi nhé Ron! Mình không cố ý, xin lỗi bạn nhiều.”

Ron vừa mới được mở thông đường thở, mệt mỏi nói:

“Tôi và bạn gái có mâu thuẫn gì vậy? Định giết người à?”.

“Tôi xin lỗi rồi nhé! À mà bạn của Harry không sao chứ?”

Harry thở dài.

“Cảm ơn vẫn nhớ đến tôi, khỏe mạnh rồi… Nhưng hôm nay môn học đầu tiên là gì vậy?”

Hermione trả lời như một thiết bị ghi âm.

“9:00 Độc Dược, 11:00 Biến Hình, 1:00 B..”

Cô bé chưa nói xong câu Ron đã bất ngờ.

Được rồi! Được rồi! Chúng ta chỉ muốn biết môn học đầu tiên, không cần toàn bộ thời khóa biểu đâu”.

Harry kêu rên:

“Trời ơi! Chất độc à? Thế nào thầy Snape cũng tìm cách hành hạ tôi thêm lần nữa để xem.”

“Anh ấy không làm như vậy đâu!”-Hermione động viên.

“Không có gì hả?”- Harry nói- “Anh ta chỉ cần một liều thuốc mạnh để thư giãn thôi!” (Món Harry tiềm thuốc phiên bản Tây Gà tiềm thuốc bắc).

Ron đập nhẹ lưng Harry.

“May cho bạn là anh ấy chỉ muốn là chưa thực hiện được điều đó! Thôi, đã đến giờ rồi chúng ta lên lớp đi”.

Cả ba đứa cùng nhau rời khỏi đại sảnh đường, đi xuống tầng hầm để học cách làm độc dược với Giáo sư Snape. Trong lúc đi, Harry hào hứng lắng nghe Hermione kể những câu chuyện kỳ quặc về các phù thủy xứ Hungary. Bỗng nhiên, có tiếng gọi mà làm Harry sửng sốt.

“Này! Potter, thì ra là bạn ở đây à? Khiến tôi muốn mờ mắt đi tìm”.

Draco từ cầu than đi xuống, đầu còn quấn băng trắng nhách với cái tay phải treo tòn ten…Hóa trang quá chuẩn!

————————-Usagi…————————–

tumblr_m3cctgfa991qhs5t9o1_1280 (1)

Usagi…

Cô tiểu thư! Không được vậy ạ! Xin đừng gây khó dễ cho tôi!

Người quản gia gian khổ ngăn chặn cô bé bướng bỉnh.

Đưa tôi đi! Tôi muốn gặp Vũ anh!

Ngài ấy đang…Có công việc! Tiểu thư không thể làm phiền!

Vũ ơi! – Cô gái không kiên nhẫn, quyết định đạp cửa mạnh mẽ vào- Vũ..

Nam thanh niên trong phòng vừa bước vào đã gặp ánh mắt đầy thù hận của người đàn ông kia, khiến cả hai cùng nhau thể hiện sự căng thẳng bằng một trận đấu đồng loạt.

“Thiếu gia, đừng trách tôi! Tôi không thể ngăn cản cô ấy!” – Quản gia thất lạc vội lau những giọt nước mắt…

Ồn quá! Rút lui đi.

Một người nhanh chóng chuồn gọn khi được ân xá. Ánh mắt nghiêm khắc của Lăng Vũ đặt trên cô gái đứng trước mặt.

Mạc Kỳ Nhiên, đây đã là lần thứ bao nhiêu mà em không nghe lời ta, không được đạp cửa vào phòng ta? Lúc này lại còn không chịu đi vào phòng ngủ, đến đây làm phiền làm gì.

Lời nói dù khắc nghiệt nhưng ẩn chứa một chút âu yếm khó nhận ra. Mạc Kỳ Nhiên chỉ lặng lẽ nhìn Lăng Vũ lau đi vết máu còn đọng trên môi, rồi ánh mắt lại chuyển sang người thứ ba đang nằm trên giường, giọng nói tràn đầy tức giận:

Huynh lại cắn máu?

Hỏi thừa! Quỷ đương nhiên thích máu.

Vậy..Máu của em cũng được mà! Tại sao cứ phải là “anh”.

Mạc Kỳ Nhiên dữ dội chỉ vào Quất La-người đang nằm trên giường.

“Đúng vậy, tại sao lại phải là chúng ta?” Quất La tự nhạo bản thân, trong lòng suy nghĩ.

Nói nhăng cuội. Tại sao chúng ta lại có thể hút máu trẻ con? Xin hãy ngừng gây rối, đi về phòng đi.

-Vũ ca~.

-Về phòng!

Mạc Kỳ Nhiên quay đầu, trao cho Quất La một cái ánh mắt đầy khát vọng trước khi rời đi. Nhìn thấy hình dáng của cô đã biến mất ngoài cửa, Quất La không thể nhịn được sự tức giận tràn đầy trong lòng. Trong im lặng, anh lặp đi lặp lại lời nguyền rủa với tên ác ma đang ẩn náu trong phòng. Anh đổ hết sự oán hận và tức giận vào hắn, nguyền rủa hắn và tất cả tổ tiên của hắn suốt mười tám đời. Hôm nay, hắn đã làm cho tên ác ma này tức giận và gây ra nhiều rắc rối, khiến cho máu của anh bị hút mạnh hơn bình thường. Lúc này, anh không thể di chuyển một ngón tay nào.

Lăng Vũ quay trở lại nhìn Quất La nằm yên trên giường, giọng điệu mang một chút khinh thường ra lệnh:

Tỉnh rồi! Vậy nhanh chóng trở về phòng của bạn.

Aizz.

Quên mất tên tên tên ác ma khốn ác này, tôi ghét nhất là có người nằm trên giường của tôi. À! Tất nhiên, Mạc Kỳ Nhiên, cô gái nhỏ đó là ngoại lệ…

Cố gắng tập trung hết sức còn lại, Quất la đứng lên từ ghế, dùng áo ngoài nắm chặt vào vết thương đang chảy máu trên cổ, rồi đi ra ngoài. Đảm bảo đóng cửa kỹ cho người khó tính bên trong.

Quất La vì quá mệt mỏi, chỉ có thể lạc quan đi trở về phòng mình. Không quan tâm đến việc chữa trị vết thương, anh ngả người trên giường và thở ra một hơi dài. Trong lòng, Quất La tự nhủ về số phận không thể khóc lóc hơn. Anh là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng lại rơi vào tình cảnh đáng thương đến mức không thể đáng thương hơn. Điều này chứng minh rằng ông trời không công bằng đối với những người như anh.

HOT 👉👉:  ĐTCL: Hướng dẫn đội hình 6 Học Viện rẻ mà chất nhất Mùa 6

Vì cảm thấy khốn khó, Quất La đã nảy ra ý định lừa đảo để kiếm tiền. Đây là lần đầu tiên anh ta thực hiện hành vi không đúng đắn như vậy, và anh ta không hài lòng với điều đó. Tuy nhiên, tại sao anh ta lại chọn Lăng Vũ để lừa đảo? Quất La hối hận không thể đâm mình chết. Anh tưởng rằng Lăng Vũ chỉ là một người con trai trắng trẻo và giàu có đến chơi, nhưng thực tế lại khác! Hắn ta thực sự là một tên ác ma, một kẻ đúng chuẩn nghĩa đen và nghĩa trắng.

Suốt cả ngày làm việc vất vả, khi tối đến lại bị ép buộc “hiến máu nhân đạo”. Quất La cảm thấy mệt mỏi đến cùng, nên anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hy vọng rằng trong giấc mơ không có bất kỳ gặp gỡ nào với bản mặt đáng ghét kia…

——————————Kết thúc chương 1——————————————–.

hp (9)

Chương 8.

Harry và Draco nhìn nhau ngạc nhiên. Giáo sư Snape bực tức văng ra nước bọt khắp nơi.

Mọi người đang làm gì vậy?

Harry và Draco đồng lòng.

Bác sĩ là gì! Ông đang làm gì vậy?

Ông Dumbledore thở dài.

Ôi trời! Hai con đừng sử dụng làm người ta hiểu nhầm như vậy chứ!

Khi đó, đột nhiên nghe thấy tiếng người chạy đến.

Anh Draco, anh có chuyện gì không?-Pansy vừa thở hổn hển vừa chạy tới rồi ôm chặt lấy Draco khóc nức nở.

Anh không có vấn đề gì chứ?

Draco vuốt tóc Pansy chu đáo.

-Không sao! Đừng lo…Đừng khóc nữa. Em khóc ướt hết băng anh mới thay rồi. Bộ muốn anh bị nặng hơn hả?

Ron nói nhỏ vào Harry rằng:

Chà! Tình yêu gớm nhỉ?

Sau đó, quay lại Hemione:.

Hemione, nếu tớ có như vậy thì cậu có làm như bệnh Parkinson không?

Hemione cười nhẹ rồi đá vào chân Ron làm nó nhảy lên một cách bất ngờ.

Ồ! Xin lỗi đi em yêu!

Cụ Dumbledore cười, bảo: “

Được rồi! Muộn quá rồi mọi người về nghỉ sớm đi…Đi thôi!

Từ nãy giờ Harry cảm thấy khó thở, nhưng không phải chỉ là khó thở, mà còn là một cảm giác đau đớn. Nó không hiểu tại sao nó không thích nhìn thấy tình cảnh này.

Mọi người kéo nhau về. Ron và Hemione vẫy tay chào Harry. Còn Pansy cứ đeo Draco như kẹo kéo. Draco nói:.

Được rồi! Pansy à! Anh không sao. Em về kí túc xá mà chăm sóc thân gia… Ý lộn thân người. Mai anh sẽ khỏe mà! – Rồi hôn lên mái tóc của Pansy. Hành động đó làm cho Harry của chúng ta suýt chút nữa là mất tự chủ. Harry lên tiếng với âm lượng nhỏ nhất có thể:

Malfoy, cậu làm gì vậy hả? Một hành động không thể tha thứ được. Thật là phá hủy gia phong.

Harry nhìn Pansy với đôi mắt tròn như chữ “O” và miệng hình chữ “A”. Draco, trong khi đó, tỏ ra ngạc nhiên và cười nhẹ, nghĩ: “Ha ha, có gì vui đâu? Liệu có phải cậu ta… Ghen không? Vậy thì tôi…”

-Bại hoại gia phong gì chứ! Đây là hôn thê tôi. Tôi hôn bạn gái mình cũng là có tội nữa à?

Đúng là đây là nơi đông người, không nên hành động như vậy. Bạn đang làm hỏng vẻ đẹp truyền thống của dân tộc đấy.

Draco có khuôn mặt lạnh lùng.

-Há!?!

Pansy ôm Draco một lần nữa rồi nói lời tạm biệt.

Vậy là xong. Tôi về đây. Bạn hãy chăm sóc sức khỏe nhé!

Rồi cô bé đứng dậy, đi ra nhưng còn ngoái lại nhìn…Harry với ánh mắt kì cục , hình viên đạn dẻo.

Còn việc cô ấy nghĩ gì thì…Đi hỏi cô ấy!!!

Chỉ còn Draco và Harry. Draco nhìn Harry bằng ánh mắt rất đen tối!

Nè! Tâm trạng của cậu là thế nào hả? Đừng nói với tôi là cậu ghen đó nha!

Harry bị sốc trước ý tưởng đó.

Gì vậy? Cậu bị điên à? Tại sao tôi lại ghen chứ?

Draco cười:.

He he! Thật không? Vậy sao khuôn mặt của bạn đỏ như quả gấc rồi kìa?

Harry nổi giận.

Nếu bạn muốn đến lớp bằng xe lăn ngày mai, hãy nói thêm đi.

Draco nhún vai:

Bất kể đâu, tôi đều ngồi xe lăn rồi!

Harry cảm thấy bực bội và không thể diễn đạt bằng lời vì cảm giác muốn tiết lộ bí mật.

Cuối cùng thì hai thằng cứng đầu cũng chịu lên giường ngủ sau một trận đấu võ mồm bất phân thắng bại.

Sáng sớm bà Pomfrey đã giật chăn kêu chúng tôi dậy.

Thức dậy! Thức dậy nào! Buổi trưa mà còn ngủ à? Hai đứa trẻ này!!!

Draco ngồi dậy mắt nhắm mắt mở giọng vẫn còn mê…Ke.

Còn rất sớm mà cô!

Bà Pomfrey chống cự mãnh liệt.

Hai bạn không đi học à?

Harry đến hiện tại mới chịu ngồi dậy ngáp đến muốn sao quai hàm.

Ồ! Buổi sáng rồi à? Sớm quá nhỉ!

Ba Pomfrey tức giận.

Vì hai bạn trẻ cãi nhau suốt đêm ồn ào đó.

Bất ngờ Draco tỉnh dậy chạy vào chân rồi la toảng lên:

Ôi! Ah ha! Tốt rồi nào! Tuyệt vời quá!

Bà Pomfrey tỏ ra lo lắng.

Người tại trị thương của tôi à?

Draco cười hòa nhã, “nịnh”:.

Làm gì có vậy ạ! Em biết cô là người giỏi nhất luôn. Cũng đáng yêu nhất luôn.

Harry là một người môi mỏng.

Khen ngợi?…Thôi! Tôi trở về ký túc xá trước nhé! Xin chào cô!

Harry quyết định quay đi, nhưng bất ngờ Draco ngã xuống giường và rên rỉ. Harry hoảng hốt, bà Pomfrey hoảng sợ kiểm tra. Khi cuối cùng kiểm tra xong, bà nhìn thấy ánh mắt tinh quái của Draco. Bà mới nhận ra mình đã bị lừa. Draco rên rỉ một cách đáng yêu.

Xin hãy đi mà cô.

Pomfrey hiểu mọi thứ. Bà cười nhẹ và nhắm mắt vào đầu Draco, sau đó bà nói một cách trang trọng:

Chà! Malfoy đã không được phép đến nữa! Việc này rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng! Vết thương của cậu ấy đã biến đổi một cách kỳ lạ. Cậu ấy phải chú ý đến dinh dưỡng trong một tháng nữa đấy!… Nhưng cậu ấy vẫn có thể đến lớp, vậy hãy về kí túc xá của cậu ấy đi!

HOT 👉👉:  Top 15 game kinh dị miễn phí chơi cùng bạn bè cho mobile, PC

Harry chạy rất nhanh thoát khỏi bệnh tật trước khi nó có ý định chạy lại giúp Draco. Draco ngạc nhiên.

Chạy mau thế!!!

Chỉ còn Draco.

Thôi! Em trở về nhé! Xin chào cô!

Sau khi Draco rời đi, bà Pomfrey cười nhẹ, gật đầu.

Hai đứa trẻ này, thật là…! Không biết sẽ ra sao nữa! Đợi xem…

Harry chạy về tháp Gyffindor để bảo toàn tính mạng.

Ồ! Mệt quá! Chết!!! Mật khẩu là gì nhỉ?

Vừa lúc đó Ron từ đâu đến. Harry vui mừng.

-Này! Ron….

Ron chạy đến nơi Harry.

Này! Bạn không sao chứ? Khỏe mạnh rồi à?

Harry cười:.

Không vấn đề. Vết thương bên ngoài da thôi!…Nhưng mật khẩu là gì vậy?

Ai đó biết!

Harry bất ngờ.

Cái gì? Bạn không biết tại sao? Tại sao hiện tại? Mật khẩu là gì?

Ron lảng tiếng:.

Mật khẩu là AI MÀ BIẾT!

Harry nhắm mắt.

Ồ! Thật sao? Xin lỗi bạn. Hừ! Ai đặt mật khẩu vào viện biết hết.

Harry và Ron lẻn vào phòng sinh hoạt chung thông qua lỗ. Phòng trống trơn vì hầu hết mọi người vẫn chưa thức dậy. Ron nói với Harry:

Được rồi! Hãy đi thay đồ ngay và ra sảnh đường. Mọi người sắp dậy rồi.

Harry leo lên mây bằng cách leo bậc thang, để vào phòng ngủ của mình, và rơi thẳng xuống giếng êm ái quen thuộc. Harry muốn ngủ thêm một giấc thật dài nữa…

hp (11)

Chương 7.

Chỉ còn duy nhất Harry đi vào bệnh tật. Bà Pomfrey gặp anh ta thì không có chút gì ngạc nhiên.

Ta lại chơi trò à? Chơi trò có biết vì chơi trò mà trường phải chi tiêu nhiều tiền để mua bông băng, thuốc đỏ, thuốc trị thương hay không?

Harry hạ đầu, thì thầm trả lời:

Thôi nhưng cô ơi! Con cũng không muốn đâu.

Bà Pomfrey cũng không biết phải nói gì thêm.

Thôi, bạn ngồi xuống chờ tôi điều trị lại vết thương.

Sau khi các vết thương được băng bó xong, Harry thử đi đến các giường bệnh.

Cô ơi! Malfoy đang ở đâu vậy ạ?

Ở trên giường trong cùng đó!

Harry bước vào. Trước mắt anh là một cảnh tượng đáng sợ. Malfoy toàn thân bị bột phấn. Đang nằm trên giường rên rỉ. Gặp Harry thì anh ta thì thầm:

Potter, cậu có biết tội giết người như thế nào không?

Ở cậu chứ bộ!- Harry nói với giọng hơi lắp.

Draco muốn nhảy xuống giường để tấn công Harry bằng một lọ thuốc độc. May mắn là anh ta không thể làm được điều đó.

Tôi chỉ bất ngờ va chạm với bạn, chỉ là một cú đụng nhẹ thôi mà lại bị đánh đến mức phải bán thân, toàn thân bất động vậy đó! Bạn thật thiếu lòng tự tôn.

Harry cũng than thở:

Xin lỗi! Tôi cũng là người hâm mộ của bạn “đáng yêu” nữa đấy.

Draco suy nghĩ trong lòng. “Trời ơi! Chỉ vô tình một lần đi ngang qua má cậu ta mà tôi lại rơi vào cảnh đau khổ này. Nếu cậu ta biết tôi từng hôn… Chắc chắn tôi sẽ chia tay cuộc sống này.”

Khi bà Pomfrey mang một khay thuốc vào.

Malfoy sẽ cần thay thuốc và sau đó sẽ khỏi bệnh trong một đêm. Harry đã nghe nói về “nhiệm vụ” của Malfoy. Nhận lấy điều này, Malfoy sẽ làm điều này thay tôi.

Bà Pomfrey nhấn nút bấm thuốc vào tay Harry. Draco mạnh mẽ phản đối.

Wow! Bạn định giao số phận của con cho anh ta à? Chắc con không thể qua khỏi ba đêm này luôn á!

Harry rất tức giận.

Nếu cậu còn la hét như vậy, tôi sẽ nhét bông băng vào miệng cậu! Hoặc cậu có muốn gãy nốt cái chân còn lại không? Tôi tưởng tôi rất thích nhiệm vụ này.

Draco xanh tỏ ra bất mãn.

Cô! Người đó đang đe dọa đứa trẻ kia!

Bà Pomfrey giật mình.

Thôi tôi để hai bên tự giải quyết với nhau đấy.

Bà Pomfrey quyết định rời đi, chỉ còn lại Harry. Harry có cơ hội trả thù Draco, nhưng khi nhìn thấy Draco yếu ớt và mệt mỏi, Harry không thể lòng được. Vì vậy, Harry quyết định giúp đỡ Draco bằng cách đưa thuốc cho cậu.

Này, Ron chúng ta hãy đến thăm Harry đi! Xem xem anh ấy có bệnh không?

Ron nói:.

Có chuyện gì vậy? Không có gì đâu! Cả hai người đó đều ngỗ ngược, nói toàn chuyện vô nghĩa! Không làm hại nhau được đâu mà phải lo.

Hemione đồng ý một cách ngập ngừng.

Hai đứa đang đi bất ngờ nghe tiếng kêu gọi.

Này Ron, Hemione hai đứa đi đến bệnh viện kia à!

Thì ra là ông Dumbledore. Hemione gật đầu.

Xin lỗi! Chúng tôi định đến thăm Harry bị ốm.

Cụ Dumbledore mỉm cười.

Chờ thầy đi cùng! Thầy cũng đến bệnh viện đấy..Ô kìa, Severus thầy cũng đến bệnh viện đấy à?

Ron và Hemione cùng nhìn thấy thầy Snape đang đi từ trên hành lang xuống. Ông trả lời cô ấy một cách đầy cảm xúc.

Vâng! Tôi định đi thăm Draco đây. Xem chàng có gặp phải gì không?

Ron thì rất nhỏ giọng.

Không có gì phải lo, không ai chết đâu!

Giáo sư Snape nhìn Ron một cái ánh mắt sắc lẹm. Thầy Dumblecore nói:

Thôi chúng ta đi nhanh lên đi. Cũng muộn rồi đấy.

Rồi cả nhóm đi vào tình trạng bệnh tật. Bất ngờ Hermione nghe thấy:

Ừa? Đang nói gì vậy? Có vẻ như là tiếng của Malfoy đang kêu gì á!

Mọi người hoảng hồn bước nhẹ vào…Nghe lén, bởi có rèm bao quanh giường rồi. Tiếng rên của Draco vẫn tiếp tục “om sòm”.

Trời ơi! Sao lại muốn giết tôi vậy? Ế ế đừng có cởi cái đó ra chứ. Từ từ thôi! Á! Đau, đừng có bóp mạnh như vậy!

Harry phàn nàn:

Mệt quá! Nếu có yên tĩnh thì nói. Không tháo ra thì làm thế nào để làm được chứ.

Hai chúng tôi liên lạc với nhau làm cho chúng tôi tức giận. Ron nói:

Họ…Họ đang làm gì thế?

Cụ Dumbledore đặt tay che mắt lại.

Chắc! Dù cái gì cũng là nơi công cộng mà!

Ông Snape bất tỉnh thốt lên tình trạng khủng hoảng (Không tình trạng khủng hoảng mới lạ).

Potter bạn đang làm gì vậy?

Rồi kéo mạnh cái rèm. Hemione, Ron và giáo sư Dumbledore đều đặt tay che mắt.

Cách chỉ đạo các bài viết

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

© Copyright 2023 AUSMF