Sau khi đánh bại Đức trong trận chung kết WC 2002, Cafu đã khoe dòng chữ “100% Jardim Irene” trên áo đấu như một cách để tri ân nguồn gốc của mình. Nó rất khó để diễn tả sự vĩ đại của Cafu, chỉ cần làm đội trưởng của một đội hình gồm Ronaldo De Lima, Rivaldo, Lucio và Ronaldinho cũng đủ để khiến người ta ngẩn ngơ!
Cafu cầu thủ hậu vệ biên tấn công vĩ đại đầu tiên, xuất sắc khi băng lên phía trước nhưng cũng rất mạnh mẽ trong phòng ngự. |
Thay đổi hành lang thành đường đua tại sở trường.
Dani Alves, Marcelo và Maicon đều là những cầu thủ người Brazil chơi ở vị trí hậu vệ cánh và đóng vai trò quan trọng trong đội hình của các huấn luyện viên. Họ không chỉ có kỹ thuật và khả năng tấn công tốt, mà còn biết cách biến sân cỏ thành sân khấu để thể hiện những màn trình diễn uyển chuyển. Ngoài ra, khi cần thiết, họ cũng có thể thi đấu ở vị trí tiền đạo cánh. Có thể nói, trước khi trở thành một yêu cầu phổ biến trong bóng đá hiện đại, Cafu đã là người tiên phong tạo ra sự kết hợp giữa truyền thống và cách tân, biến hành lang trở thành đường đua của các hậu vệ cánh.
CHUYẾN TÀU ĐI QUA LỤC ĐỊA.
Cafu – cái tên đầy kỷ niệm về những thành tựu vang dội của một trong những cầu thủ vàng của đội tuyển Brazil. Anh là sự kết hợp hoàn hảo giữa một hậu vệ hàng đầu và một tiền đạo xuất sắc: quyết đoán, mạnh mẽ, kháng cự tốt, thể lực ưu việt và kỹ thuật toàn diện. Cafu cũng là một trong số ít những cầu thủ đã tham dự 4 kỳ World Cup liên tiếp và giành được 2 chức vô địch, đồng thời giữ kỷ lục về số lần khoác áo đội tuyển quốc gia. Làm đội trưởng của một đội hình gồm Ronaldo De Lima, Rivaldo, Lucio và Ronaldinho, không thể phủ nhận sự vĩ đại của Cafu.
Sự nổi tiếng của Cafu ngày nay được hỗ trợ rất lớn từ huấn luyện viên Telê Santana khi ông đã chuyển Cafu từ vị trí tiền vệ xuống hậu vệ cánh và huấn luyện anh theo triết lý tấn công bóng đá. Điều này đã tạo ra một cuộc cách mạng về triết lý bóng đá ở Brazil và có ảnh hưởng mạnh mẽ đến các cầu thủ sau này, đặc biệt là hậu vệ. Vào năm 1988, Cafu gia nhập Sao Paolo và sau đó 2 năm anh đã có màn ra mắt chính thức cho đội bóng sọc trắng-đen.
Cafu đã thi đấu cho câu lạc bộ thành phố 5 mùa giải, ra sân 95 trận và ghi được 6 bàn thắng. Điểm nổi bật nhất là khi anh giành được 2 danh hiệu Copa Libertadores liên tiếp trong năm 1992 và 1993. Ngoài ra, Cafu cùng đồng đội còn giành được 2 danh hiệu vô địch quốc nội trong các mùa 1990/91 và 1991/92, và cúp liên lục địa trong các mùa 1992/93 và 1993/94. Ở Sao Paolo, Cafu đã trở thành một trụ cột, thi đấu với tinh thần chiến đấu và luôn thể hiện những phẩm chất của một người đội trưởng mẫu mực. Danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất Nam Mỹ năm 1994 đã chứng minh điều đó.
Năm 1995, Cafu đã tìm đến Tây Ban Nha để thử thách bản thân trong môi trường bóng đá cao cấp. Anh đã gia nhập Real Zaragoza và cùng đội bóng giành chiến thắng trong Cup Winner’s Cup 1995. Sau đó, Cafu trở về Brazil và chuyển sang Palmeiras trước khi quay trở lại châu Âu sau hai mùa giải. Như nhiều cầu thủ Nam Mỹ khác, Cafu đã hướng về Serie A và trót yêu đất nước Ý.
Cafu gia nhập AS Roma vào năm 1997 và sau 3 mùa giải, anh mới giành được danh hiệu cùng đội bóng. Dưới sự dẫn dắt của Fabio Capello trong mùa giải 2000/01, AS Roma có đội hình mạnh với Francesco Totti, Gabriel Batistuta và Vincenzo Montella, và họ xuất sắc giành Scudetto khi vượt qua Juventus với khoảng cách 2 điểm mong manh. Sự thành công này không thể thiếu sự đóng góp quan trọng của Cafu, người đã đảm nhận vai trò quan trọng cả trong phòng ngự và tấn công cho đội bóng.
Năm 2003, tàu tốc hành đã từ chối lời đề nghị đến Nhật “dưỡng già” để tiếp tục chinh chiến cho AC Milan. Chỉ với 2 mùa giải đầu thi đấu cho Rossoneri, Cafu đã đạt được 1 Scudetto, 2 Siêu cúp Châu Âu, 2 Siêu cúp Ý và giành quyền vào chơi chung kết UEFA Champion League 2005.
Đội hình huyền thoại của AC Milan không thể ngờ đến một thất bại, ngay cả trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất. Tuy nhiên, trong trận chung kết C1 hai năm sau đó, AC Milan đã trả giá đắt cho The Kop. Riêng Cafu, anh đã hoàn thành bộ sưu tập danh hiệu ở cấp câu lạc bộ. Năm 2008, sau khi chính thức giải nghệ, tên của Cafu được khắc sâu trong Quảng trường Danh vọng của cả AS Roma và AC Milan, một sự công nhận cho sự vĩ đại của anh trong vai trò tiên phong trong thời đại mới. Andrea Pirlo từng ca ngợi Cafu là một trong những hậu vệ cánh vĩ đại nhất, xuất sắc trong tấn công và mạnh mẽ trong phòng ngự.
TÀI NĂNG VÀNG CỦA THẾ HỆ VÀNG.
Nếu chỉ nhìn từ phía câu lạc bộ, chúng ta không thể nhận ra được sức mạnh của Tàu tốc hành do Cafu thể hiện qua 4 kỳ World Cup – một giải đấu chỉ dành cho những cầu thủ hàng đầu của làng bóng đá. Vào tuổi 24, Cafu đã tham gia World Cup 1994 tại Mỹ và là một phần quan trọng trong đội tuyển Brazil giành chức vô địch lần thứ 4. Sau màn trình diễn xuất sắc ở đất nước hoa hồng, huyền thoại Mario Zagallo tin tưởng rằng Cafu là một phần quan trọng trong kế hoạch của ông và quyết định triệu tập anh cùng với Ronaldo, Roberto Carlos và Bebeto cho chiến dịch World Cup 1998.
Cafu đã chơi một vai trò quan trọng trên hàng công của đội tuyển Brazil. Ngay từ khi trận đấu bắt đầu, anh đã làm việc chăm chỉ trên phần sân của đối thủ và giúp Brazil vượt lên dẫn trướt Scotland, mang về chiến thắng đầu tiên. Sau đó, Cafu tiếp tục chơi xuất sắc trong các trận đấu với Ma-rốc, Na Uy, Chi-lê và Đan Mạch trước khi đối đầu với chủ nhà Pháp trong trận chung kết. Tuy nhiên, sự không ổn định về thể trạng của Ronaldo đã gây khó khăn cho kế hoạch của HLV Zagallo và sự xuất sắc của Zidane đã khiến Brazil thất bại đau đớn.
Sau khi đoạt Scudetto cùng AS Roma, Cafu được triệu tập lên tuyển quốc gia để tham gia World Cup 2002 tại Nhật Bản và Hàn Quốc. Ban đầu, HLV Vanderlei Luxemburgo đã chọn Emerson làm đội trưởng nhưng do Emerson gặp chấn thương vai, Cafu đã được chọn thay thế và trở thành đội trưởng. World Cup 2002 là một sân khấu cho Ronaldo và đội tuyển Brazil tỏa sáng, không có đội bóng nào đủ sức cạnh tranh với họ, đội hình của họ thực sự xuất sắc. Sau khi đánh bại Đức trong trận chung kết, Cafu đã khoe dòng chữ “100% Jardim Irene” trên áo đấu để thể hiện lòng biết ơn với nguồn gốc của mình.
World Cup 2006 đánh dấu sự tham gia lần thứ 4 của Cafu trong giải đấu danh giá nhất hành tinh và anh đã kết thúc sự nghiệp quốc tế với 142 lần khoác áo đội tuyển. Trước khi giải nghệ, Cafu đã giành được tất cả những danh hiệu mà bất kỳ cầu thủ nào cũng mơ ước, và vì vậy anh trở thành một huyền thoại của bóng đá thế giới. Sau khi rời sân cỏ, Cafu quay trở về Jardim Irene để thành lập một trung tâm thể thao và giải trí dành cho trẻ em thiếu điều kiện. Với những hành động đó, Cafu trở thành một biểu tượng, một hình mẫu và một quý ông không chỉ trên sân cỏ mà còn ngoài đời thường.